古风(倚剑登高台)
古风(倚剑登高台)原文:
倚剑登高台,悠悠送春目。苍榛蔽层丘,琼草隐深谷。凤鸟鸣西海,欲集无珍木。鸴斯得所居,蒿下盈万族。[1]晋风日已颓,穷途方恸哭。
古风(倚剑登高台)拼音解读:
yǐ jiàn dēng gāo tái ,yōu yōu sòng chūn mù 。cāng zhēn bì céng qiū ,qióng cǎo yǐn shēn gǔ 。fèng niǎo míng xī hǎi ,yù jí wú zhēn mù 。xué sī dé suǒ jū ,hāo xià yíng wàn zú 。[1]jìn fēng rì yǐ tuí ,qióng tú fāng tòng kū 。